Dall'album "Du Muc" (1975)
Một người già trong công viên
Một người điên trong thành phố
Một người nằm không hơi thở
Một người ngồi nghe bom nổ
Một người ngồi hai mươi năm
nhìn hoả châu đêm rực sáng
Đàn trẻ nhỏ quen bom đạn
Người Việt nằm với vết thương
Mẹ Việt nằm hai mươi năm
xương da mềm
đợi giờ sông núi thiêng
một màu vàng trên da thơm
nên giữ gìn màu lúa chín quê hương
Một ngày dài trên quê hương
Ngày Việt Nam hoang tàn quá
Một ruộng đồng trơ đất đỏ
Một đàn bò không luống cỏ
Một ngày dài trên quê hương
Người Việt Nam quên mình sống
Một ngục tù nuôi da vàng
Người Việt nằm nhớ nước non
Ngày thật dài trong âu lo
Rồi từng đêm bom đạn phá
Người Việt nhìn sao xa lạ
Người Việt nhìn nhau căm thù
Một ngục tù trên quê hương
Người Việt Nam quên nòi giống
Người từng ngày xây uất hận
Rồi từng ngày nát dấu bom
(Điệp khúc)
Mẹ Việt nằm hai mươi năm
xương da mềm
đợi giờ sông núi thiêng
một màu vàng trên da thơm
nên giữ gìn màu lúa chín quê hương
Một ngày dài trên quê hương
Bầy trẻ thơ nay đã lớn
Một người già lo âu nhìn
Người già chờ cơn gió lặng
Một người ngồi hai mươi năm
Cuộc buồn vui ly rượu đắng
Người Việt nào da không vàng
Mẹ Việt nào nhớ xác con...
(Điệp khúc)
Mẹ Việt nào nhớ xác con...
Mẹ Việt nào nhớ xác con...
(nhỏ dần)
Một người điên trong thành phố
Một người nằm không hơi thở
Một người ngồi nghe bom nổ
Một người ngồi hai mươi năm
nhìn hoả châu đêm rực sáng
Đàn trẻ nhỏ quen bom đạn
Người Việt nằm với vết thương
Mẹ Việt nằm hai mươi năm
xương da mềm
đợi giờ sông núi thiêng
một màu vàng trên da thơm
nên giữ gìn màu lúa chín quê hương
Một ngày dài trên quê hương
Ngày Việt Nam hoang tàn quá
Một ruộng đồng trơ đất đỏ
Một đàn bò không luống cỏ
Một ngày dài trên quê hương
Người Việt Nam quên mình sống
Một ngục tù nuôi da vàng
Người Việt nằm nhớ nước non
Ngày thật dài trong âu lo
Rồi từng đêm bom đạn phá
Người Việt nhìn sao xa lạ
Người Việt nhìn nhau căm thù
Một ngục tù trên quê hương
Người Việt Nam quên nòi giống
Người từng ngày xây uất hận
Rồi từng ngày nát dấu bom
(Điệp khúc)
Mẹ Việt nằm hai mươi năm
xương da mềm
đợi giờ sông núi thiêng
một màu vàng trên da thơm
nên giữ gìn màu lúa chín quê hương
Một ngày dài trên quê hương
Bầy trẻ thơ nay đã lớn
Một người già lo âu nhìn
Người già chờ cơn gió lặng
Một người ngồi hai mươi năm
Cuộc buồn vui ly rượu đắng
Người Việt nào da không vàng
Mẹ Việt nào nhớ xác con...
(Điệp khúc)
Mẹ Việt nào nhớ xác con...
Mẹ Việt nào nhớ xác con...
(nhỏ dần)
Contributed by Riccardo Venturi
Language: English
La versione inglese di Nguyễn Vũ Thành:
A LONG DAY ON MOTHERLAND
An old man in the park
A madman in city
A man lies without a breath
A man sits, hears bomb's sound
A man sits for twenty years
see flares shine the night
Children flock get used to bomb (and bullet)
Viet people lie with wounds
Viet mother lies (for) twenty years
Bone, skin soften
waiting the country's sacred hour
the yellow on fragrant skin
so conserve ripening-rice color of motherland
A long day on motherland
Vietnam day is so devastated
An empty field with red soil
A cow herd, no grass bed
A long day in motherland
Viet people forget living
A prison nurses the yellow
Viet people miss their land
Day is so long in worry
Every night, bombs destroy
Viet people look so strange
Viet people look (each other) with hatred
A prison on motherland
Vietnam men forget their race
Day by day, build resent
Then each day, smash with bomb (signs)
(Refrain)
Viet mother lies (for) twenty years
Bone, skin soften
waiting the sacred hour of country
the yellow on fragrant skin
so conserve ripening-rice color of motherland
A long day on motherland
Children band now grows up
An old folk looks anxiously
He waits winds to die down
A man sits for twenty years
Sorrow and joy, a bitter glass of wine
Viet's skin is no longer yellow
Viet mother misses (her) son's corpse...
(Refrain)
Viet mother misses (her) son's corpse...
Viet mother misses (her) son's corpse...
(fading)
An old man in the park
A madman in city
A man lies without a breath
A man sits, hears bomb's sound
A man sits for twenty years
see flares shine the night
Children flock get used to bomb (and bullet)
Viet people lie with wounds
Viet mother lies (for) twenty years
Bone, skin soften
waiting the country's sacred hour
the yellow on fragrant skin
so conserve ripening-rice color of motherland
A long day on motherland
Vietnam day is so devastated
An empty field with red soil
A cow herd, no grass bed
A long day in motherland
Viet people forget living
A prison nurses the yellow
Viet people miss their land
Day is so long in worry
Every night, bombs destroy
Viet people look so strange
Viet people look (each other) with hatred
A prison on motherland
Vietnam men forget their race
Day by day, build resent
Then each day, smash with bomb (signs)
(Refrain)
Viet mother lies (for) twenty years
Bone, skin soften
waiting the sacred hour of country
the yellow on fragrant skin
so conserve ripening-rice color of motherland
A long day on motherland
Children band now grows up
An old folk looks anxiously
He waits winds to die down
A man sits for twenty years
Sorrow and joy, a bitter glass of wine
Viet's skin is no longer yellow
Viet mother misses (her) son's corpse...
(Refrain)
Viet mother misses (her) son's corpse...
Viet mother misses (her) son's corpse...
(fading)
Language: French
Traduzione francese di Léon Remacle, da un sito dedicato a Trịnh Công Sơn
UNE LONGUE JOURNÉE DANS MON PAYS
Dans le jardin public, une personne âgée
Dans la ville, une personne aliénée
Une personne allongée sans plus respirer
Une personne assise écoute les bombes exploser
Une personne assise depuis vingt années
A regarder dans la nuit s’éclairer les fusées
Une bande de gamins habitués aux bruits de la guerre
Le peuple du Vietnam avec sa blessure gît à terre
La mère vietnamienne depuis vingt ans est couchée
Ses os et sa peau se sont ramollis
Elle attend l’heure où le pays deviendra sacré
Une seule teinte jaune sur les peaux parfumées
Il faut garder la couleur du riz mûr au pays
Une longue journée dans mon pays
Un jour où le Vietnam est par trop dévasté
Un champ à la terre rouge dénudé
Un troupeau de vaches sans herbage à brouter
Une longue journée dans mon pays
Le peuple du Vietnam de vivre a oublié
Pour élever des peaux jaunes, une maison d’arrêt
Le peuple du Vietnam couché rêve à son pays
Une longue journée dans l’angoisse et la peur
Où chaque nuit bombes et balles continuent à ravager
Les vietnamiens se regardent comme des étrangers
Les vietnamiens se regardent la haine au cœur
Sur tout mon pays une sinistre geôle
De ses ancêtres le peuple du Vietnam a tout oublié
Chaque jour la rancœur par les hommes est alimentée
Et chaque jour les cratères de bombes déchirent le sol
La mère vietnamienne depuis vingt ans est couchée
Ses os et sa peau se sont ramollis
Elle attend l’heure où le pays deviendra sacré
Une seule teinte jaune sur les peaux parfumées
Il faut garder la couleur du riz mûr au pays
Une longue journée dans mon pays
La bande de gamins a maintenant grandi
Un vieillard les regarde anxieusement
Les vieillards attendent que se calme le vent
Une personne assise depuis vingt années
Du vin âcre pour de gais ou tristes événements
Quel vietnamien n’a pas la peau ocrée ?
Quelle mère du Vietnam ne repense au corps de son enfant ?
Dans le jardin public, une personne âgée
Dans la ville, une personne aliénée
Une personne allongée sans plus respirer
Une personne assise écoute les bombes exploser
Une personne assise depuis vingt années
A regarder dans la nuit s’éclairer les fusées
Une bande de gamins habitués aux bruits de la guerre
Le peuple du Vietnam avec sa blessure gît à terre
La mère vietnamienne depuis vingt ans est couchée
Ses os et sa peau se sont ramollis
Elle attend l’heure où le pays deviendra sacré
Une seule teinte jaune sur les peaux parfumées
Il faut garder la couleur du riz mûr au pays
Une longue journée dans mon pays
Un jour où le Vietnam est par trop dévasté
Un champ à la terre rouge dénudé
Un troupeau de vaches sans herbage à brouter
Une longue journée dans mon pays
Le peuple du Vietnam de vivre a oublié
Pour élever des peaux jaunes, une maison d’arrêt
Le peuple du Vietnam couché rêve à son pays
Une longue journée dans l’angoisse et la peur
Où chaque nuit bombes et balles continuent à ravager
Les vietnamiens se regardent comme des étrangers
Les vietnamiens se regardent la haine au cœur
Sur tout mon pays une sinistre geôle
De ses ancêtres le peuple du Vietnam a tout oublié
Chaque jour la rancœur par les hommes est alimentée
Et chaque jour les cratères de bombes déchirent le sol
La mère vietnamienne depuis vingt ans est couchée
Ses os et sa peau se sont ramollis
Elle attend l’heure où le pays deviendra sacré
Une seule teinte jaune sur les peaux parfumées
Il faut garder la couleur du riz mûr au pays
Une longue journée dans mon pays
La bande de gamins a maintenant grandi
Un vieillard les regarde anxieusement
Les vieillards attendent que se calme le vent
Une personne assise depuis vingt années
Du vin âcre pour de gais ou tristes événements
Quel vietnamien n’a pas la peau ocrée ?
Quelle mère du Vietnam ne repense au corps de son enfant ?
Contributed by Dead End - 2013/3/8 - 13:39
×
Note for non-Italian users: Sorry, though the interface of this website is translated into English, most commentaries and biographies are in Italian and/or in other languages like French, German, Spanish, Russian etc.